Làng tôi tên là Lĩnh Sơn, nhưng tự bao đời nay, người ta vẫn thường gọi làng bằng cái tên nôm na, dân dã là Làng Cau. Bởi lẽ ở quê tôi, bên hông nhà nào cũng trồng một hàng cau hiên ngang, thẳng tắp.
Làng Cau đúng như cái tên dân gian của nó, rất nhiều thứ đồ dùng sinh hoạt thường nhật được "khai sinh” từ …cau. Thân cau làm cột chống đỡ nhà tranh. Lá cau được kết thành chổi quét. Bẹ cau làm chiếc gầu múc nước, làm quạt mo đưa gió trưa hè. Tuổi thơ tôi gắn liền với những chiều cùng lũ bạn rong ruổi khắp khoảnh sân nhà chơi trò kéo mo cau. Đã nhiều lần bị ngã sưng chân vậy mà miệng vẫn khúc khích vui cười. Để đêm về, nhìn những vết bầm tím tái, lại chui vào chăn sụt sịt khóc thầm. Cây cau đã trở thành nét hồn quê mộc mạc, thân thương trong lòng những người con xóm nhỏ. Đã có một thời, tôi vẫn thường thích đi dọc những con ngõ làng xôn xao gió mát để lặng đếm những cây cau, nhưng chẳng thể tìm ra một đáp số. Đâu đâu trên mảnh đất ngập đầy mưa nắng này cũng bắt gặp những tấm thân hình trụ tròn xinh của cau vươn lên trời xanh như đang cố đi tìm một lẽ sống thanh cao, đẹp đẽ. Cau xanh màu trong giấc mơ tôi. Cau dắt bước chân đi vào lối xóm. Cau vẽ dáng hình nhịp võng đung đưa. Cau tựa vai nhau mọc nhiều vô kể. Những năm tháng biền biệt tha hương này, tôi nhớ nhất hàng cau trước ngõ. Một đêm lang thang giữa miên man gió lạnh, nghe ai đọc những vần thơ ấm áp, chân tình: "Quê hương là đêm trăng tỏ/Hoa cau rụng trắng ngoài hè”, bất chợt, ký ức cồn cào gọi tên miền hoài niệm ngày xưa lại ùa về. Ngày xưa ấy vào những mùa cau, anh em tôi vẫn thường tranh nhau trèo lên những thân cây cao vút giúp ngoại hái những buồng trái xinh xinh, lúc lỉu để ngoại đem bổ nhỏ thành những miếng cong cong hình chiếc thuyền hong khô dưới nắng cất dành ăn dần, hay sắp hàng mang ra chợ bán. Thuở đó, ngoại hay ăn trầu lắm. Khuôn miệng móm mém của ngoại lúc nào cũng hồng tươi như ánh ban mai. Để rồi, lắm lúc cồn cào nhớ ngoại, lại nghe đâu đây vị trầu cau ấm áp, nồng say xông lên cay xè trong khóe mắt. Miền Trung quê tôi khắc nghiệt, những hàng cau mảnh gầy ấy đã biết bao lần oằn mình trước bão táp để che chở cho làng. Để rồi sau đó, cau lại vươn dậy hiên ngang đứng giữ trời xanh tạc nên một phần dáng hình xứ sở như có nhà thơ đã từng viết: "Yêu sao dáng đứng cây cau/ Hiên ngang cao thẳng ngẩng đầu trông xa”. Cuộc sống dần đổi thay, những hàng cau "xanh như ngọc” bị người dân chặt dần để thay vào đó là những thứ cây cảnh màu mè mang giá trị kinh tế cao. Một chiều về thăm quê không còn gặp những dáng cau chào đón, chợt thấy lòng trống trải và nhói buốt như vừa đánh mất một mối tình đằm thắm. Làng Cau – cái tên thân thương ấy giờ chỉ còn là dĩ vãng… Phan Đức Lộc |
0 nhận xét:
Đăng nhận xét